Trần Thái Học
Người lính già
Đã đi qua một thời chinh chiến
Ngày trở về mong cuộc sống bình yên
Vui đoàn tụ sau những ngày xa vắng
Nhưng anh không có một ngày an ấm
Giấc ngủ chập chờn hình bóng đồng đội xưa
Đã ngã xuống suốt chiều dài cuộc chiến
Không để lại tên, không một nấm mồ!
***
Mệnh lệnh trái tim!
Hành trang người lính
Trở lại chiến trường xưa sâu nặng nghĩa tình
Sức có hạn mà lòng thì vô hạn
Tóc bạc đầu thấp thoáng giữa rừng sâu
Đồng đội ơi đang nằm ở nơi đâu?
Chiến trận năm xưa đạn bom cày xới
Máu trộn bùn, xương lẫn với cỏ cây
Mà giờ đây chẳng sao nhớ nổi
Ngờ ngợ, quen quen… đây – đó cửa hầm!
Đồng đội ơi! Cứ mãi gọi thầm!
Suối lạnh, sông sâu, rừng xanh có thấu
Mẹ nơi quê đợi anh về đau đáu
Đồng đội nơi nghĩa trang đã yên nghỉ lâu rồi
Chỉ còn thiếu anh, mong đợi anh thôi!
***
Hoàng hôn tím, bồi hồi sương giăng lối
Đồng đội ơi đang nằm ở nơi đâu?
Anh sẽ về nơi quê hương yêu dấu
Hay nằm lại đây, bên đồng đội thân quen!
Gió mơn man, làn khói hương lan tỏa
Phút linh thiêng, ngân mãi một khúc ca:
“Thân ngã xuống thành đất đai Tổ Quốc
Hồn bay lên hóa linh khí Quốc gia”*.
(*) Thơ Trần Thế Tuyển