THƯ GỬI MẸ
(Lời một người lính đã hy sinh)
NGUYỄN QUANG THIỀU
Thưa mẹ!
Con về với mẹ đây
Những ngọn gió thổi qua vườn cuối hạ
Lá xôn xao những cánh thư thầm
Chiến tranh đã tắt cuối con đường
Cau vẫn rụng vào những chiều thương nhớ
Bầy sẻ nâu đã bao mùa sinh nở
Con đã về, mẹ có thấy con không
Cỏ đã lên mầm trên những hố bom
Ôi Tổ quốc lại một lần đứng dậy
Gió thổi suốt bốn nghìn năm và mẹ
Nước mắt đầy trên những vết nhăn
Con đã về với mẹ, chiều nay
Mà mẹ không nhìn thấy
Con mèo thay con thức cùng với mẹ
Lặng im theo bóng mẹ lưng còng
Chiến tranh qua rồi và mãi mãi con tin
Con ngủ quên dưới cánh rừng lá bạc
Khi gió thổi là con tỉnh giấc
Theo đường gió con về ngắm mẹ sau lưng
Viên bi tròn vẫn lăn mãi qua sân
Cần câu cũ buông vào từng kỷ niệm
Cánh diều giấy trẻ con làng lại thả
Tiếng sáo trăng tìm đến ngõ nhà mình
Con đã về rón rén bước chân
Như thủa nhỏ để òa trong nức nở
Con đã về mẹ bớt ho mẹ nhé
Bông hoa đèn lại nở sáng trong đêm
Có tiếng gà gọi mẹ góc vườn xa
Con vẫn thế hò reo chùm khế ngọt
Cau lại trổ mẹ ơi cau sẽ bổ
Trong cơn mê tiếng trẻ nói vang nhà
Chiến tranh qua rồi và mãi mãi con tin
Con không chết, con chỉ không lớn nữa
Và con sống suốt đời mười tám tuổi
Như buổi chiều chào mẹ con đi
Con đã vào đến bếp nhà ta
Ngồi bên mẹ xòe tay hơ trước lửa
Niêu tép mẹ kho suốt đời không thể nguội
Cơm đang cười mẹ có thấy con không
Đũa vẫn so thừa cả những bữa cơm đông
Cánh cửa cũ chần chừ đêm gió lạ
Mẹ ơi mẹ, mẹ đừng ngồi khuya quá
Mẹ đừng ngồi vấn tóc mãi trong đêm
Những quả khế vàng rụng kín cả mùa thu
Mẹ thêu áo buổi chiều ra quét ngõ
Chim khách kêu rung từng chân tóc mẹ
Con đã về mẹ có bớt ho đêm
Con đã về trong tiếng sấm tháng Tư
Hoa gạo đỏ con cười trong tiếng gió
Con đã về trong mùa gặt hái
Cơm mới thơm như con đứng cười thầm
Con đã về lửa tí tách trong rơm
Soi mặt mẹ tự hào và thương nhớ
Con đã về khi làng vui đón Tết
Hoa đào xòe những chúm môi thơm
Chiến tranh qua rồi và mãi mãi mẹ ơi
Đồng đội con trở về với thư con viết dở
Ôi lá thư chỉ một câu gọi mẹ
Là lá thư dài nhất ở trên đời
LONG KHỐT MẢNH ĐẤT THIÊNG
TRẦN THIỆN HÀ
“Mình không chết với anh em trong những ngày chiến đấu,
Thì giờ mình phải ở đây sống với hương hồn”.
Lời nói ân tình của người đồn trưởng yêu thương
Khi nhớ về những đồng đội anh ngã xuống.
LONG KHỐT có bao người biết đến
Nơi cỏ cây nhuộm bằng máu anh hùng
Mỗi sớm ta về còn đọng lại trong sương
Bao hình bóng những con người đã mất
“Thân ngã xuống thành đất đai Tổ Quốc
Hồn bay lên hóa linh khí quốc gia”(*)
Để hôm nay vang khúc tráng ca
Nhớ về LONG KHỐT
Ở nơi đó vùng biên cương Tổ Quốc
Mảnh đất thiêng,Thái Bình Trung – Vĩnh Hưng
Của Long An trung dũng, anh hùng
Bị cày xới những ngày lửa đạn
Chiến tranh đã lùi vào năm tháng
Những vết đau còn đọng mãi với thời gian
LONG KHỐT đã sang trang
Nhưng lịch sử ghi tên những người đã khuất
Hương sen Tháp Mười mãi nhớ về anh
Những người con hy sinh vì Tổ Quốc.
Tháng 7 năm 2021
(*) thơ Trần Thế Tuyển
MỘT CHÚT CẦN GIỜ
PHAN TÙNG SƠN
Em cần gì
mà Cần Giờ…
cho đêm thả nước ngập bờ lao xao…
biển thôi mặn
sóng ngưng trào
nghe trong đước
khúc rì rào thẳm xa…
bởi còn hờn trách hôm qua
câu thơ chở mấy chuyến phà còn vương
bởi còn mặc cả yêu thương
nên sông nước cứ ngăn đường cõi nhau…
giờ anh nương gió mạn tàu
giờ em trăng nước đẩu đâu cuối giời
Cần Giờ tóc nhạt màu vôi
tiếc thương ngày cũ mặn môi son trầm…
cần gì trong cõi trăm năm
giờ nghe tiếng đước
dấu đằm mặn sương
Cần Giờ
một chút để thương
Cần Giờ một cõi…
để nương nhau về…
NHỮNG CHIẾC GƯƠNG SOI *
Kính tặng hương linh mười cô gái hy sinh ở ngã Ba Đồng Lộc
BÍCH NGÂN
Mười chiếc gương
tròn như trăng mười sáu.
Mười chiếc gương
trong như giếng trời.
Mười chiếc gương
mười mái tóc
quyện hương bồ kết
nồng nàn da thịt tiết trinh.
Mười núm ruột của mẹ
những bà mẹ
đêm ôm con trong mơ
ngày thủ thỉ cùng con
bằng nỗi nhớ
bằng hương bồ kết
bằng thau nước mát
bằng chiếc khăn mềm
bằng chiếc lược xinh
bằng chiếc gương soi.
Những chiếc gương
trong vắt giếng trời.
Những chiếc gương
soi người soi ta
soi cỏ hoa, soi cả đất trời
lặng yên, giông bão
và những cuồng phong kéo đến từ yên ả bình minh
giòn tan tiếng cười ứ tràn nước mắt
đầy vơi mất còn sóng sánh nhân gian.
Những chiếc gương
trong hơn giếng trời.
(Đồng Hới, 12/2013)
(* 10 chiếc gương soi, 10 thau nước, 10 chiếc khăn, 10 chiếc lược và một túi bồ kết tại Đài tưởng niệm 10 cô gái hy sinh ở Ngã Ba Đồng Lộc, tạo cảm giác 10 cô gái ngày ngày vẫn gội tóc, vẫn soi gương.)
MỘT THOÁNG NGHĨA TRANG TRƯỜNG SƠN
NGUYÊN HÙNG
Khi ngã xuống
Các anh còn rất trẻ
Chưa một ngày vui
Chưa một mối tình
… Các anh nằm giữa núi rừng, lặng lẽ
Vai kề vai trong đội ngũ điệp trùng
Các anh nằm giữa thương đau đất Mẹ
Bao nỗi niềm bia đá cũng rưng rưng
Mấy mươi năm không còn tiếng súng
Vẫn còn đây những tiếng khóc thầm
Hàng vạn tuổi xuân đã có chỗ nằm
Nhiều vạn khác vẫn tìm nhau vô vọng
Về thăm chiến trường xưa càng thêm rát bỏng
Món nợ ân tình trước thế hệ cha anh
Từng thớ đất, ngọn cỏ, cây xanh…
Đều soi chiếu dáng hình người đã khuất
Đường Trường Sơn nay thành huyết mạch
Chở nặng tình người những chuyến đi xa…
GIỮ BỜ XANH BIÊN CƯƠNG
BÙI PHAN THẢO
Bên dòng Vàm Cỏ Đông
hàng gừa trăm năm thâm u cội rễ
tỏa cùng trời rộng
cắm xuống đất sâu
giữ bờ xanh biên cương một dải
Những tụng ca trở nên thừa thãi
trước cây vên vên vươn thẳng lên trời
cây nói bằng triệu triệu chồi xanh đổi một vòng đời
thời gian không trôi về phía lãng quên
Năm mươi năm về trong một đêm
nhắc chuyện xưa bên ánh lửa hồng
những ngày bầu trời đi vắng
chỉ đạn và bom
máu rơi người mất
mưa dầm sũng đất
cơn sốt rét run…
Giữa rừng khuya
có bóng người về
trong khói nhang thơm
dõi ánh nhìn ấm áp
thấu suốt hôm nay và mai sau
Tổ quốc bay lên từ những gian lao
thương áo biên phòng đường tuần tra ướt đẫm
cột mốc mỗi ngày chạm bàn tay ấm
để bình yên tươi sáng nước non này.