(Kỷ niệm 50 năm ngày hy sinh của anh Phùng Văn Lân)
THANH LA
Anh hóa đất lúc tuổi đời đẹp nhất
Tuổi hai mươi tròn đẹp như trăng,
Chỉ biết mái trường, bạn bè trang lứa
Chưa kịp yêu thương, mơ ước dở dang.
Cuộc chiến đã qua với bao khốc liệt
Đã lùi xa, ký ức ập về,
Hình ảnh anh tôi một chàng trai trẻ
Hăm hở tòng quân trọn ước lời thề.
Nhớ cái thời anh ra trận tuyến
Tàu dừng ở ga hơn nửa ngày trời,
Kỷ luật lính, nhà không xa ga lắm
Thư anh gửi em, nước mắt rơi rồi.
Anh của tôi một chiến binh bất diệt
Anh dũng hy sinh hết sức ngoan cường
Anh ở đâu? Phải vùng sâu A Lưới
Ở đâu rồi? Phần mộ anh thương ?
Để Xuân về mẹ già mong đợi
Thương nhớ người anh trẻ, khỏe, dễ thương.
Hôm nay ngồi đây bao bạn bè trang lứa
Cũng tuổi người anh rất san sẻ, cảm thông.
Tưởng nhớ anh 50 năm xa cách
Tôi phải tìm anh, cho được mộ anh,
Mẹ già đã sống hơn trăm tuổi
Tôi phải tìm anh, về với gia đình,
Cảm ơn anh em, bạn bè, chiến hữu
Sum họp cùng tôi san sẻ vui buồn,
Tôi phải gắng lên tìm anh cho được
Để mẹ già thỏa mãn chờ mong.
Sài Gòn 18.10.2022