(Ngồi một mình đợi bay chị có buồn không?)
BÍCH NGÂN
Nỗi buồn
tài sản của chị của em
của những người biết cười biết khóc
biết đối diện với chính mình
biết nỗi đau thật không gào thét bao giờ
biết chân trời cần lắm những cánh bay
biết cánh bay nào cũng vượt bao giông gió.
Nỗi buồn
tài sản của chị của em
của những người
không cố cười cố khóc
không véo von nghĩa nhân
với giai điệu đẹp mê hồn.
Nỗi buồn
tài sản không cất giấu
không đóng cửa cài then
không đổi chác bán mua
không mong được kế thừa
mà sao vẫn phổng phao.
Nỗi buồn
của chị của em
những sinh linh bé nhỏ
không nguôi giấc mơ đôi cánh
với khoảng trời xanh thẳm của riêng mình
cũng đang lớn dần cỡ kích
mà trái tim bằng nắm tay
dường như có lúc cũng đã
buông xuôi.
Nỗi buồn
dường như đã không còn chịu được
xích xiềng
chúng mọc đôi cánh
những đôi cánh mà chúng ta
giam giữ nó trong cái lồng chật hẹp
của chính mình.
Nỗi buồn
nhẹ hẫng như cánh chim sắt
đang trượt khỏi đường băng
vượt thoát khỏi sự níu giữ của mặt đất
trĩu nặng
mất còn.
(Viết trong lúc chờ… bay).