Trước khi nhắm mắt từ giã cõi đời
trong cơn mộng mị cuối cùng bố gọi tên những đồng đội cũ
những bạn lính một thời sinh tử
chia nhau cơn sốt rét bất thần dọc đường hành quân
chia nhau cái chết không ai biết trước
chia nhau niềm vui có lá thư nhà
Trước cánh cửa hư không mắt bố lệ nhoà
người đàn ông ngang dọc nước non đăm đắm khóc
bố không gọi tên người đàn bà của mình
bố không gọi tên những đứa con yêu
bố không gọi tên cuộc sống thân thuộc
mà như người lính năm nào vụt dậy thét “xung phong!”
Bàn tay bố giật mạnh trong tay bác Phú
thìa cháo trên tay con bắn tung
bố đã ra đi như thế
một mũi tên bay vút giữa chiều
Lúc đó con đã không thể hiểu
vì sao những cơn mê cuối đời
thường dắt bố về con đường tuổi 20
thường đặt bố trước chiến hào
nơi cái chết đối mặt, kề bên những người lính trẻ
Mười sáu tuổi rời nhà ra đi
túi áo bố có những hòn sỏi nặng tham gia tuyển quân
Tây Bắc những năm tiễu phỉ
Chiến trường B năm bảy lăm
những chiếc móng chân không mọc lại
những giọt mồ hôi ròng ròng Trường Sơn,
Người lính trở về cày xới mảnh vườn
người lính trở về gồng lưng chắn bão
người lính trở về dằn vặt cơm áo
những đứa con như những dẻ lúa non
Giấc mộng cuối cùng đã đưa bố đi
người lính thét “xung phong” lần cuối…
Trần Kim Hoa