LÊ MINH HẢI
Mùi Tết mà tôi muốn nói đến chính là mùi thơm khi thắp hương. Mùi thơm ấy làm tôi luôn liên tưởng đến sự quây quần xum họp. Đâu phải chỉ có ngày Tết người ta mới thắp hương nhang, nhưng mùi thơm đặc biệt này vào dịp Tết khiến lòng tôi thấy ấm áp vô cùng.
Tôi còn nhớ những năm đi làm ăn xa quê, vào dịp 23 tháng Chạp cúng ông Táo, thấy nhà người ta thắp hương, mùi thơm ấy làm cho lòng nao nao. Tôi nhớ nhà. Có năm phải làm việc đến hết ngày 28 Tết mà thấy chẳng còn tâm trí nào cho công việc. Lúc ấy đi ra đường thấy rộn rã lắm rồi, những mặt hàng Tết bày bán ngập các cửa hàng. Trên các ngõ phố, đào quất và hoa rực rỡ, người đi lại nhộn nhịp, ai cũng hối hả lo cho Tết nhà mình. Thế là thấy thèm hơi ấm người thân, muốn buông bỏ tất cả để về quê ngay lập tức.
Mùi hương nhang làm tôi mường tượng ra cảnh đông vui của những bữa cơm ngày Tết. Vẳng bên tai tôi là tiếng cười giòn tan của trẻ con, tiếng cười hồ hởi của người lớn, tiếng đũa bát lách tách… tất cả làm nên nỗi nhớ cồn cào. Thế là hiện lên ngay trước mắt cái cảnh cả nhà ngồi đông đủ ăn uống. Tôi thích cái cảm giác thong thả ngồi khoanh chân trên chiếc chiếu cói trải dưới nền nhà. Cái cách ngồi ăn dân dã ấy làm cho tôi thấy sảng khoái nhất. Nâng lên chén rượu, tợp một hơi thấy cái nóng chạm cổ họng, lan xuống ngực, rồi thấy mùa xuân lan ra khắp người ấm áp.
Hồi nhỏ, tôi thường theo ông nội đi tảo mộ vào dịp cuối năm. Ông chỉ cho tôi từng ngôi mộ và giải thích cặn kẽ. Tôi chăm chú nhìn, chăm chú nghe nhưng hầu như sau đó lại quên ngay, trẻ con là thế. Sau khi nhặt cỏ và quét tước sạch sẽ khu mộ của gia đình, ông bắt đầu thắp hương mời tổ tiên về ăn Tết. Mùi hương tỏa ra theo gió rất thơm. Rồi ông đi đến những ngôi mộ xung quanh cắm lên mỗi ngôi mộ một nén hương. Ông bảo cõi âm cũng như dương trần, cũng có láng giềng làng xóm. Làm thế để họ không thấy lạnh lẽo và cũng là tỏ tấm lòng thành kính của mình với người nằm dưới đất.
Ông chắp tay, cúi đầu trước mộ tổ tiên lầm rầm khấn vái. Tôi đứng bên cạnh ông nhưng chẳng biết khấn gì, chỉ biết ngước mắt nhìn làn khói mỏng manh uốn lượn bay lên. Tôi chợt đoán đó là linh hồn người đã khuất nghe thấy lời khấn của ông mà bay lên. Mùi hương nhang gợi cho tôi có cảm thấy hình như con người và thế giới bên kia không cách xa là mấy. Và làn khói cùng mùi hương này mới kỳ diệu biết bao!
Ngày 30 Tết, Mùi hương nhang quyện vào không gian làng quê. Tôi ngước lên bàn thờ gia tiên với một lòng biết ơn và thành kính. Những linh hồn theo làn khói bay lên, đan vào nhau như cũng hân hoan cùng con cháu đón chào năm mới. Tôi tin rằng, con người sau khi chết sẽ không hoàn toàn mất đi nếu người còn sống chúng ta luôn nhớ và nhắc tới họ. Và cái thế giới tâm linh ở một dịp nào đó sẽ không hề khó lý giải một chút nào.
Những ngày đầu năm, người ta cũng thường lên chùa lễ Phật. Trong niềm vui của năm mới, họ lại thắp hương dâng Phật và gửi vào đó những ước nguyện về một năm mới bình an, may mắn. Khói hương bay lên tan vào gió xuân làm cho không gian như ấm hơn lên. Ở nơi linh thiêng, lòng người thấy thanh thản, tĩnh tâm để nghĩ về những điều đẹp đẽ. Mùi hương làm cho tâm hồn thư thái, qua làn khói và mùi hương ấy người ta tin rằng đức Phật sẽ thấu hiểu những ước vọng mà độ cho họ được như ý muốn.
Tôi đứng nhắm mắt cảm nhận những nhịp của đất trời và lòng người đang giao hòa làm nên một mùa đẹp nhất trong năm. Nhìn lên điện thờ lung linh đèn nến và hoa, thấy đôi mắt Phật mở to hiền từ mà lòng mình nhẹ nhõm. Mùi hương làm vợi bớt những sân si, tham vọng trong lòng. Chỉ còn thấy những điều trong trẻo và thánh thiện. Mùi hương thơm như tấm lòng của Phật vây bọc lấy tôi, che chở cho tôi.
Mùi thơm đặc biệt của hương nhang ấm áp vô cùng. Tôi chợt nghĩ tới một điều thật thú vị: phải chăng đó là mùi Tết?