Đỗ Hoài Thương
Mắt mờ những sợi khói có cay?
Nội có thấy những nhành mai nở muộn?
Mùi bánh phồng bay lên trong suốt
Mà thương sao, “thằng Út chưa về?”
Nhiều năm, đứa con trai xa quê
Nội vẫn dặn lòng con đi giữ nước
Ngó về phía biên cương, gió Tây Nam đi xuôi về ngược
Mà nỗi nhớ mênh mông, thăm thẳm một dấu đời!
Tôi lớn lên khi tiếng súng đã xa rời
Hà Tiên vẫn xanh, Thạch Động như cánh tay vươn lên của đất
Nội vẫn thắp hương cho người đã khuất
Riêng chú tôi, nội chừa lại ở trong lòng.
Ngày xuân, tôi đưa chú từ biên giới về, cờ đỏ hóa áo bông
Bà nội ôm con vào lòng, gọi tên như năm nào tiễn ra biên giới
Những nụ mai ngủ yên suốt bốn mươi ba năm chờ đợi
Trổ vàng một ngày xuân mà vàng cả nửa đời người!