PHAN TÙNG SƠN
Một mai không còn Mẹ nữa
quê hương trong con khi ấy có gì
đường thì xa…
xóm làng bỗng lạ
những kiếp người hun hút tiễn nhau đi…
những phận người dắt díu nhau đi
để nghèo khó và núi sông ở lại
cùng lời ru ngân mãi
cõi vô bờ nòi giống nẩy mầm xanh…
ngoại bát thập chưa qua mùa trống trênh
tháng ngày đông rạ rơm quờ hơi ấm
Mẹ biết trước dòng đời hữu hạn
gom khổ vào da thịt răn reo
sinh con trong phận nghèo
già nua cùng khốn khó
búi tóc rối qua những mùa đói khổ
xanh về trời
sương khói phủ thênh thao…
Mẹ cho quê hương
cho con biết tự hào
vò tóc trắng thương mẹ đời cặm cụi
ước mẹ sống dài lâu như sông núi
con tìm về thơ dại bước thấp cao…