Tao mày hai đứa bạn thân
Khi ngồi trên lớp chúng mình có đôi
Xảy ra chiến trận khắp nơi
Quê hương dày xéo tơi bời đạn bom
Mười bảy mười tám tuổi tròn
Tao mày gác lại bút còn mực xanh
Lên đường nhập ngũ hành quân
Xông pha trận mạc giữa lòng quê hương
Khi nào đất nước bình thường
Chúng mình lại tiếp con đường học lên
Thế rồi cuộc chiến triền miên
Bom cày đạn xới khắp miền nước Nam
Mày hy sinh trong trận càn
Còn tao bỏ lại một phần máu xương
Bây giờ tao lại lên đường
Tìm mày khắp nẻo muôn phương đất trời
Mẹ mày héo hoắt mày ơi!
Chỉ mong tìm thấy cái nơi mày nằm
Bao năm mòn mỏi mẹ mong
Được ôm cái xác con mình qui tiên
Mẹ theo thế dưới người hiền
Mà sao mãi mãi con chưa thấy về
Mày thiêng thì báo tao nghe
Tao đi tìm mày nay đã bao năm
Đường học ngày ấy thanh danh
Lời hứa còn đó mà mày nơi đâu
Chiến tranh chấm dứt từ lâu
Mà sao nặng trĩu lòng đau quặn lòng
Đơn vị còn lại năm thằng
Một thằng hỏng mắt, một thằng xe lăn
Một thằng ăn phải đỡ nằm
một thằng đi nạng, một thằng ngẫn ngơ
Bây giờ mày ở nơi mô
Chỉ mong tìm được những người anh em
Những người chiến sĩ thân quen
Một thời cứu nước quên mình năm xưa.
Nguyễn Nhị