Trần Thế Tuyển
Đất nước tôi bốn ngàn năm đánh giặc
Từ Đồng Đăng đến mũi Cà Mau
Đất nước tôi những áng thơ bất tử
“Nam quốc Sơn hà, Nam đế cư.”
Bao lớp người hy sinh vì Tổ quốc
Bao bà mẹ mất con, vẫn ngóng đợi con về
Bao người vợ chờ chồng héo hắt
Bao con thơ mòn mỏi gặp cha.
Bao tráng sĩ từ mái tranh bước ra
Thân ngã xuống thành đất đai Tổ quốc
Hồn bay lên hoá linh khí Quốc gia.
Những địa danh bừng sử sách, thi ca
Những Thành Cổ, Ngã ba Đồng Lộc
Những Long Khốt, Đường 13, Xóm Ruộng…
Những nấm mồ liệt sĩ chưa biết tên.
Đất nước tôi, lịch sử bốn ngàn năm
Rưng rưng mỗi dòng sông, con suối
Các anh không về, đã bao mùa lúa mới
Bát canh cua, mẹ đợi chín tháng năm.
Thân biến thành đất đai Tổ quốc, héo ánh trăng
Hồn bay lên hoá mặt trời chói lọi
Các anh có nghe núi sông vẫy gọi
Tiếng mẹ ru thổn thức canh thâu:
Ầu ơ,
Các con về, còn con mẹ ở đâu?
Những Long Khốt, Đường 13, Xóm Ruộng…
Tiếng mẹ âm vang giữa đồng bằng sông Cửu Long gió lộng
Rừng Miền Đông, mùa lá rụng vàng khô
Đất nước tôi
Bốn ngàn năm đánh giặc làm thơ
Mỗi người dân đều trở thành chiến sĩ
Xin thắp nén hương thơm
Khi Xuân về, lặng lẽ
Tưởng nhớ hương hồn
Những LINH KHÍ QUỐC GIA!