Trung tướng LƯU PHƯỚC LƯỢNG
LTS: Đợt 2, chiến dịch Tổng tiến công và nổi dậy mùa xuân 1968, Trung tướng Lưu Phước Lượng lúc ấy là chiến sĩ thông tin phục vụ chiến đấu thuộc Trung đoàn Quyết thắng. Ông trực tiếp cùng đồng đội chiến đấu giành giật từng căn nhà, góc phố.
Đặc san Linh Khí Quốc Gia trân trọng giới thiệu một đoạn trong cuốn hồi ký “Dấu ấn cuộc đời” của ông.
Trung tướng Lưu Phước Lượng ( thứ ba từ phải sang) dự lễ trao nhà tình nghĩa
cho gia đình ông Trần Văn Kết tại xã tuyên Bình-Huyện Vĩnh Hưng- Long An.
Bước vào đợt 2, đơn vị được chuẩn bị tương đối đầy đủ từ việc học tập chính trị, bổ sung vũ khí trang bị, huấn luyện bổ sung, bao gồm cả huấn luyện vượt sông… Đơn vị hừng hực khí thế tiến công. Lúc bấy giờ quanh Sài Gòn, các hướng đã nổ súng mở đầu tiến công đợt 2. Ngày 6 tháng 5 năm 1968, Trung đoàn Đồng Nai từ Phân khu 5 vượt sông Sài Gòn, mượn đường Trung đoàn Quyết Thắng (khu vực An Phú Đông) để đánh vào mục tiêu tây bắc Sài Gòn. Trung đoàn Quyết Thắng vẫn án binh bất động, chưa có lệnh tấn công, chúng tôi vô cùng sốt ruột. Ngày 12 tháng 5 năm 1968, sau khi Trung đoàn Đồng Nai rút ra khỏi thành phố, Trung đoàn Quyết Thắng mới được lệnh tiến công, Trong khi toàn mặt trận quanh Sài Gòn đã im dần tiếng súng, hầu hết các đơn vị bộ binh đã rút khỏi thành phố, đây là bất lợi lớn đối với Trung đoàn Quyết Thắng khi bước vào chiến đấu.
Sau những trận đánh phản kích ác liệt với các đơn vị lính dù hòng ngăn chặn sự tiến công của ta, ngay chiều tối 12 tháng 5 năm 1968, toàn Trung đoàn gồm hai tiểu đoàn 1 và 2 với quân số hơn 700 người, từ địa bàn An Phú Đông, hành quân để vượt sông Vàm Thuật (nhánh của sông Sài Gòn) hướng tới mục tiêu tỉnh Gia Định và bót Hàng Keo (thuộc địa phận quận Bình Thạnh ngày nay). Gần sáng dọc theo sông Vàm Thuật địch bắn phá dữ dội. Đơn vị vừa chế áp địch, vừa tổ chức vượt sông. Hửng sáng, hơn phân nửa đội hình đã vượt sông, đứng chân được ở bờ đông sông Vàm Thuật, trên cánh đồng lớn, đồng Ông Cộ.
Trời sáng hẳn, các đơn vị trinh sát Trung đoàn đánh dữ dội với các đơn vị thủy quân lục chiến của địch đang án ngữ trên tuyến đường từ cầu Bình Lợi về kho xăng, kho đạn Gò Vấp và mở được hai cánh cửa lớn. Đồng chí Ba Vinh – Trung đoàn trưởng và đồng chí Hai Phái – Chính ủy, mỗi đồng chí dẫn đầu một hướng tiến công vượt tuyến lửa này để đến mục tiêu theo kế hoạch. Khi qua tuyến lửa nhiều đồng chí hy sinh vì hỏa lực ngăn chặn của địch. Tôi vừa mang máy bộ đàm, vừa mang khẩu AK vượt tuyến đường, nửa ống quần dài tôi đang mặc trúng đạn tơi tả, nhưng tôi không sao và tiếp tục trườn dưới con rạch ngập bùn bám theo đơn vị vào bên trong, đến được Sở Chỉ huy Trung đoàn ngay sát quốc lộ 13 mà ở đó là một trại cưa gỗ rất lớn.
Trên trời, máy bay Skyraider (AD-6) gầm rú ném bom dữ dội khu vực đồng Ông Cộ, hai bên bờ sông Vàm Thuật và ngay buổi sáng hôm đó, địch đổ quân dù xuống An Phú Đông – cắt đội hình phía sau của ta. Qua nắm lại tình hình, khoảng phân nửa đơn vị lọt vào bên trong, số còn lại tác chiến bên ngoài và cũng bị thương vong rất lớn.
Cuộc chiến đấu dọc quốc lộ 13, khu vực Bình Thạnh diễn ra suốt cả ngày. Ta và địch giao tranh quyết liệt trong thành phố, giành đi chiếm lại từng căn nhà, từng khu phố. Do đánh gần, hai bên cọ xát nhau nên máy bay và pháo binh địch rất khó chi viện, ngoài súng cối và các loại hỏa lực trên xe tăng và xe thiết giáp của địch.
Sở Chỉ huy Trung đoàn (đồng chí Ba Vinh) đặt tại con mương, trên có một tấm ván dày, phủ một ít đất. Quyết tâm của Trung đoàn là bám trụ tại đây, chờ trời tối đánh vào mục tiêu. Suốt ngày, súng cối địch bắn rải rác xung quanh Sở Chỉ huy. Chiều tối, nước triều dâng đến cổ, lúc này địch dồn dập pháo kích dữ dội vào Sở Chỉ huy, nhiều quả 37 đạn cối 81 rơi trúng nấp hầm, một mảnh đạn trúng vào đầu đồng chí Trung đoàn trưởng Ba Vinh và đồng chí hy sinh. Trong hầm có 5 người, 2 đồng chí hy sinh (Trung đoàn trưởng và trợ lý tác chiến), 2 bị thương (trợ lý trinh sát và đồng chí liên lạc trung đoàn), tôi lại may mắn không sao.
Trời sụp tối, việc đầu tiên của tôi là mai táng đồng chí Ba Vinh. Đất cứng lại gần ngay bụi tre, phải mất cả tiếng đồng hồ mới đào được 3 tấc đất để tạm mai táng đồng chí Trung đoàn trưởng, sau đó tiếp tục hành quân. Đây là tổn thất lớn nhất của Trung đoàn ngay ngày đầu tiên của đợt 2 đánh vào Sài Gòn. Giờ đây, đồng chí Chính ủy Hai Phái phải giữ lấy nhiệm vụ nặng nề là Chính ủy kiêm chỉ huy Trung đoàn.
Sau một ngày chiến đấu căng thẳng và quyết liệt, toàn đơn vị vẫn giữ được đội hình và tiến sâu vào bên trong về hướng ngã ba Cây Thị (tức ngã ba đường Phan Văn Trị ngày nay). Địch liên tục ngăn chặn, nhưng ta vẫn triển khai được đội hình chiến đấu trên khu vực này. Từ ngày 12 đến ngày 16 tháng 5 năm 1968 ta và địch (gồm quân dù, thủy quân lục chiến, các đơn vị biệt kích dù 81) giành nhau từng đường phố, từ dọc quốc lộ 13, quận Bình Thạnh đến ngã ba Cây Thị, xóm Gà, xóm Thơm, Chuồng ngựa… trên địa bàn quận Gò Vấp. Do địch tập trung lực lượng ngăn chặn, phong tỏa các hướng, các tuyến đường, đơn vị không đến được mục tiêu và phải chuyển sang đánh địch phản kích. Đến thời điểm này, các đơn vị bạn trên các hướng đã rút khỏi thành phố. Bộ phận chiến đấu của trung đoàn đã hoàn toàn bị cắt đứt với phía sau, không tiếp tế được đạn dược, không chuyển được thương binh.
Trước tình hình đó, Tư lệnh Phân khu lệnh cho chỉ huy Trung đoàn lập kế hoạch lui quân khỏi thành phố. Nhưng tình thế đã quá muộn! Trong giờ phút hiểm nghèo này, đồng chí Hai Phái – Chính ủy Trung đoàn đã động viên bộ đội: “Chúng ta là quân cách mạng, chỉ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng trên chiến trường, không từ bỏ vũ khí và không đầu hàng…”.
Chiều tối ngày 16 tháng 5 năm 1968, tôi chuyển bức điện cuối cùng của chỉ huy Trung đoàn cho Tư lệnh Phân khu và đóng máy. Đồng thời tôi cũng gởi lời vĩnh biệt đến đồng chí thông tin trực tiếp liên lạc với tôi (đồng chí Lê Thiệu, sau này là Đại tá Chủ nhiệm thông tin Quân khu 9).