Trần Ngọc Phượng
Con sống rồi, Mẹ ơi!
Anh hét vang trước dinh Độc Lập
Khi kết thúc chiến tranh
Biết bao người như anh
Đã reo lên khắp mọi miền đất nước
Trên đường tiến quân,
Đạn bom phía trước
Từ bên chiến hào,
Vừa vuốt mắt bạn thân
Hay trong rừng sâu,
Nơi chôn vùi tuổi xuân con gái.
Con sống rồi
Tưởng không ngày trở lại
Tưởng như thật như mơ
Đất nước reo vui đỏ rợp sắc cờ
Tiếng reo đầu tiên
Con xin dâng cho Mẹ
Và có lẽ phía bên kia cũng thế
Người lính hàng binh
Vất quân trang, vũ khí xuống đường
Cũng chắp tay gọi Mẹ
Mẹ ơi ! Mẹ ơi!
Tiềng reo vang vọng bốn phương trời
Mẹ Việt Nam rưng rưng nước mắt
Ngày con về, xóm làng xơ xác
Mẹ ôm chặt vào lòng
Như sợ con tuột mất
Con gục đầu vào Mẹ
Mà không dám reo vang.
Bao bà mẹ mất con
Bao người vợ mất chồng
Nước mắt nhòa bảng Tổ quốc ghi công
Khói nhang bay trên nấm mồ liệt sĩ
Ai biết hòa bình
Bao máu xương phải trả ?
Con của Mẹ sống rồi,
Mẹ ơi!