Giữa âm u nụ cười em vẫn sáng
đôi mắt là vì sao xanh biếc xua tịch mịch
đường về quê dài ngun ngút tiếng đạn bom
anh nằm lại nơi chưa từng biết đến
nơi không có mẹ cha
không có em thấp thoáng trong vườn nắng
không có tóc con gái thơm mùi bông bưởi tháng ba
trong ba lô anh có tấm hình em lúc chia tay
gió đông bắc ngày đó lạnh cắt rát
nước mắt rơi và ánh mắt nhìn nhau nghẹn
lời yêu thương chỉ là một vòng tay ôm
vòng xe lăn xa và xa mãi
không phải là hai năm
hay mười năm
mà là biệt ly muôn đời
tuổi thanh xuân chỉ còn lại trong bức ảnh em cười
anh thành sương ngắm mắt em xanh mỗi lần đêm xuống
45 năm xương thịt người hóa đất
chỉ hình ảnh em không rả vụn với thời gian
em đưa anh về ngôi nhà êm ả
mắc võng nằm nghe tiếng chim hót thanh bình
anh vác em trong balô 45 năm dài vô vọng
chỉ thèm nghe một tiếng gọi tên mình.
45 năm dưới lòng đất lạnh
vẫn ấm áp một tình yêu vô biên
P.N Thường Đoan