Bông hồng trắng
Mùa Vu Lan nhớ mẹ
Mỗi cánh buồn mỗi cánh yêu thương
Hoa không nói như lòng con lặng lẽ
Thành kính dâng Người một đóa tâm hương.
Hằng sa chư Phật mười phương
Nan giải nỗi đau trần thế
Ngày mẹ sống con không tròn hiếu để
Bây giờ thương mẹ
Biết tìm đâu?
Giọt buồn rơi xám đất nâu
Cỏ mộ xanh sương
Hiu hắt ngọn đèn khuya gió thổi
Bóng mẹ chìm trong bóng tối
Canh chầy ngơ ngác mắt trăng non…
Mải mê nhân thế dặm mòn
Bất chợt Vu Lan về nhớ mẹ
Bông hồng trắng
Trắng như lòng con trẻ
Chưa một lần báo hiếu từ nhan!
Nguyễn Ngọc Hưng