Tôi đến thăm anh
Ngày xuân mới
Anh ngồi bó gối
xanh xao
Đã dặn lòng tết không được khóc
Mà sao nước mắt cứ chực trào
Chạm mặt nhau chưa nói được câu chào
Đã thấy nụ cười anh sáng tươi như màu nắng
Như chẳng thèm biết đêm qua anh vừa chạm trán
với tử thần
Trong bữa tiệc đời cuối năm…
**********
Từ giã chiến trường
Anh trở về thiếu một bàn chân
Vuốt ve chỏm xương cụt, Mẹ mừng:
“Con tôi còn sống”
Rồi nhìn chỗ ống quần anh phất phơ bỏ trống
Mẹ ngậm ngùi:
“Máu thịt nào cũng Mẹ sinh ra”
Tuổi hai mươi anh chưa bước qua
Đã vào đời bằng bước chân khập khiểng
Vẫn hồn nhiên khát khao yêu và sống
Vẫn cặm cụi vẽ cuộc đời qua ống kính
Với ngồn ngộn những sắc màu tươi nguyên
Vẫn lặng lẽ giấu từng cơn đau buốt thịt xương
Vào câu thơ lục bát
Những vần bằng vần trắc
Không chứa hết nỗi đau anh…
Bạn bè tới thăm
Anh cầm tay an ủi:
“Tụi mày vui lên chứ, tao còn đau là còn sống ở trên đời”
************
Năm mươi năm cuộc chiến đã qua rồi
Nhưng anh vẫn hằng ngày “vào trận”
chiến đấu kiên cường với những cơn đau bất tận
như mới vừa hôm qua.
Ngoài kia mùa xuân đang tràn ngập sắc hoa
Ở đây, trong lòng chúng tôi là niềm tri ân sâu nặng
Ngô Thị Thu Vân
Nhân chuyến đi thăm người bạn thương binh Tết Quý Mão 2023